Tờ Long Thiên Biểu
Huynh Hứa Truyền Doanh, thời nhỏ thường theo mẹ đến các chùa chiền lễ Phật, thấy tượng Phật thường ngồi kiết già, huynh cảm thấy kỳ lạ nên cũng học theo. Hai năm sau, hồn của huynh xuất ra, lúc đầu cảm thấy lo sợ, nhưng sau cũng quen dần, mỗi lần xuất ra, hồn của huynh có thể chu du khắp nơi mà không bị vật hữu hình cản trở như đi xuyên qua tường mà không gặp trở ngại.
Vì tính hiếu kỳ, huynh muốn tìm hiểu cõi U Minh, nên khi xuất ra, thường du Địa phủ và dần dần quen với cõi Âm ty. Khi du địa phủ, huynh thường thấy mỗi khi có Thiên sứ tới, Diêm vương cùng Phán quan đều phải tạm ngưng việc xét án để tiếp lấy tờ Sớ của Thiên sứ. Khi Thiên sứ về Trời, Diên vương cùng Phán quan mới lấy sổ sinh tử ra, xóa tên của những người có tên trong tờ Sớ mà Thiên sứ giao đến.
Huynh Doanh gặp nhiều lần như thế, nên một hôm huynh hỏi Diêm vương:
-Tờ Sớ của Thiên sứ sao lại quan trọng như thế, mỗi lần có Thiên sứ đến Diêm vương đều ngưng việc xét án?
Diêm vương đáp:
-Tờ Sớ đó ghi chép danh sách của những người có tên trên Thiên Bảng, do đó không thuộc quyền cai quản của Bổn vương nữa, sau này tu hành chứng Đạo sẽ trở về cõi trên, nên sổ sinh tử phải xóa tên những người đó.
Huynh Doanh lại hỏi:
-Vãn bối cũng là người tu hành, chẳng biết có được ghi danh ở nơi Thiên Bảng không, hay là vẫn còn ở trong sổ sinh tử, có thể nhờ Diêm vương tra giúp chăng?
Diêm vương cười, căn cứ vào địa chỉ của huynh Doanh, lấy cuốn sổ sinh tử ra lật cho huynh xem, huynh thấy có tên mình, nên nói cùng Diêm vương:
-Vãn bối cũng là người giữ giới tu hành,Diêm vương có thể xoá tên của vãn bối chăng?
Diêm vương đáp:
-Không được, trừ khi nào tiên sinh tìm được Minh sư cầu Đạo rồi, Thiên sứ sẽ giao tờ sớ đó đến đây, lúc đó bổn vương mới có thể xóa tên của tiên sinh trong sổ sinh tử.
Huynh Doanh hỏi:
-Làm sao mà tìm được Minh sư ?
Diêm vương đáp:
-Từ chỗ náo nhiệt như thành thị đến vùng hoang vắng như thôn quê, từ lầu trên các tòa nhà đồ sộ đến những căn nhà lụp xụp đều có thể tìm được ni cô và hòa thượng thường hay tụ tập ở những nơi đó.
Huynh được lời chỉ thị của Diêm vương nhưng vẫn thấy lời nói có chỗ hàm hồ khó hiểu, huynh muốn hỏi rõ thêm, Diêm vương cười và nói:
-Một khi cơ duyên tới rồi, tiên sinh sẽ tìm được.
Huynh Doanh nghe lời Diêm vương, đi thăm viếng tất cả những ngôi chùa lớn ở ba miền Nam,Trung, Bắc ở Đài Loan để tìm Minh sư. Mỗi khi đến chùa, huynh đều hỏi là tìm Minh sư để cầu Đạo, nhưng chùa chỉ trả lời là có Pháp sư, Thiền sư ...mà không dám xưng là Minh sư.
Sau một thời gian là tám năm, huynh Doanh đến xưởng bóng đèn Tân Á ở thành phố Tân Trang làm việc. Trong xưởng, huynh thường đem những chuyện xảy ra ở nơi Địa phủ kể cho đồng nghiệp nghe, huynh khuyên người nên ăn chay và không nên sát sanh, vì những con vật bị giết khi đến âm phủ đều báo cáo cho Diêm vương hay là đã bị ai giết, đồng nghiệp của huynh đều cho huynh bị điên nên đều tránh xa mà không dám tiếp xúc.
Nữa năm sau, một vị đạo hữu họ Lưu ở thành phố Đài bắc xin vào xưởng Tân Á làm việc, Lưu huynh ăn chay trường lâu năm nên mỗi ngày ở nhà đều chuẩn bị hộp cơm mang đến xưởng dùng làm cơm trưa mà không ăn chung với công nhân khác, huynh Doanh thấy vậy nên đến làm quen, và hai người dần dần thân thiết với nhau. Huynh Doanh đem chuyện du Địa phủ kể cho Lưu huynh nghe, nghe đến tờ Sớ mà Thiên sứ giao xuống cho Diêm vương, Lưu huynh có cảm giác là tờ Long Thiên Biểu trong lúc cầu Đạo. Lưu huynh giới thiệu huynh Doanh đến một Phật đường ở Đài Bắc và mời huynh kể chuyện du Địa Phủ cho đạo hữu nghe. Tin huynh Doanh du Địa phủ được truyền khắp các Phật đường ở Đài Bắc, sau cùng Trần tiền nhân biết được, sợ huynh Doanh là người Bàn Môn Tà Đạo đến để khảo người tu hành nên khuyên đạo hữu chớ nên tin trước mà phải quan sát một thời gian để rõ thực hư.
Một năm sau, Tiền nhân báo cáo cho Hàn Lão tiền nhân hay, lão tiền nhân nói “người này có lai lịch”, và cho mời huynh Doanh đến để nói chuyện Đạo. Khi huynh Doanh đến, Lão tiền nhân hỏi nhiều vấn đề liên quan đến Địa phủ, huynh Doanh đều ứng đối lưu loát, họp với lý niệm của Lão tiền nhân, sau cùng nói đến tờ sớ của Thiên sứ, Lão tiền nhân sai một người lấy tờ Long Thiên Biểu đã in sẵn đưa cho huynh Doanh và nói “ tờ sớ mà tiên sinh nói chắc là tờ Long Thiên Biểu này”. Huynh Doanh thấy tờ sớ phát ra hào quang, y như đã thấy ở nơi Địa phủ, nên mừng rỡ đến chảy nước mắt, hai chân bèn quỳ xuống và nói :
Vãn bối đã tìm tờ sớ này hơn muời mấy năm nay, bây giờ mới được gặp, cúi mong tiền bối truyền Đạo cho vãn bối để thoát vòng sinh tử.
Lão tiền nhân nói :
Minh sư mà Diêm vương nói là Tế Công Hoạt Phật và Nguyệt Tuệ Bồ Tát, nay cơ duyên đã đến, tiên sinh có thể cầu Đạo.
Ngày hôm đó, Lão tiền nhân chỉ thị cho một Điểm Truyền Sư ở Đài trung điểm đạo cho huynh Doanh. Đó là mùa thu năm 1979.
Huynh Doanh có cặp mắt âm dương có thể nhìn thấy ma quỷ thần tiên, gia đình của những người có bệnh nhân quả thường hay tìm đến nhờ huynh trị bệnh,phương thuốc của huynh thật đơn giản, khuyên người ăn chay và làm công đức để hồi hướng cho oan hồn. Tác giả được gặp huynh Doanh vào đầu năm 1984 khi huynh đến chữa bệnh cho một đạo hữu ở thị trấn Đầu Thành, huyện Nghi Lan.
Thời kỳ phổ độ Bạch dương, đạo giáng ở thường dân nên Phật đường phân bố ở khắp nơi, người giàu thì mua nhà lầu ở trên cao, ở miền quê thường là nhà trệt, thời Bạch dương kỳ , người tu hành không cần xuất gia cạo đầu, ở Phật đường có nam có nữ, vợ chồng nên ni cô và hòa thượng là ám chỉ người tu hành thời kỳ này.
Bệnh nhân quả là bệnh mà bác sĩ chữa không hết, những người mắc bệnh điên đều là bệnh nhân quả, đều có oan hồn theo sau, huynh Doanh chỉ làm trung gian để nói chuyện với oan hồn và người bệnh, trước hết hỏi oan hồn cần điều kiện gì, và đem diều kiện này nói với bệnh nhân, nếu hai bên thỏa thuận được với nhau, và bệnh nhân làm theo điều kiện của oan hồn thì bệnh sẽ khỏi.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét