Lời từ bi của Sư Mẫu :
Một người muốn nghe phật pháp chẳng phải là dễ dàng gì, là do nhân lành đã gieo trồng trong luỹ kiếp mới có thể gặp được. Các vị tu đạo đã lâu như vậy rồi, vì sao lại đến phật đường ? Vì sao đến tham gia các lớp nghiên cứu, là vì náo nhiệt chăng ? Hay là hy vọng có chỗ thu hoạch ? có sự trợ giúp đối với việc tu trì của bản thân ? Chúng ta cần phải hiểu sự tôn quý của đạo. Hôm nay chúng ta đã cầu đạo rồi ( đắc trước ), thế nhưng chưa có tu ( tu sau ), chúng ta đã thật sự tu hành rồi chưa ?
Hoạt Phật Sư Tôn từ bi :
Tu đạo tu tâm, tâm của các con đã tu chưa ? Tâm của các con nếu đã tu rồi, thì sẽ chẳng rơi vào thị phi đúng sai, sẽ chẳng bị thị phi khảo. Phần lớn các con đều là bị thị phi khảo nên mới rời khỏi thầy đây. Hãy xem xem cái tâm của con bây giờ, có giống với cái tâm mà con vừa mới tiến vào đạo trường hay không. Lúc vừa mới cầu đạo vẫn còn có một chút thành tâm, ôi càng tu thị phi càng nhiều, những lời oán trách càng nhiều; lúc bấy giờ con là đạo thân mới, con có gì để ra vẻ ta đây cao quý hơn người ? Càng tu thì vấn đề lại càng nhiều, tu đến con đường đạo của bản thân của đi đâu mất rồi.
Những lời từ bi của Nam Cực Lão Tiên Ông :
Sự tu đạo thật sự là phải bắt đầu làm từ chỗ gốc rễ căn bản, chớ có chỉ hành ngoại công, chớ có chỉ cứ biết xông, xông, xông, xông, cứ mãi xông. Mình bàn đạo bàn một cách rất có thành tích, mình rất biết độ người, mình rất biết giảng bài, rất nhiều người rất tôn kính mình, rất ngưỡng mộ mình, thế nhưng mà ẩn ngầm bên trong thì mình lại còn cả đống thói hư tật xấu đấy ! Vậy con nói xem, con tu đạo tu cái gì đây ! Ôi ! Chịu sự vất vả khổ nhọc lâu như thế, hà tất tự tìm khổ chi vậy, đến cuối cùng cũng là một phen uổng phí đấy !
Do đó tu đạo nếu như chẳng thể buông xuống, tâm tánh nếu chẳng thể “ quang minh sáng ngời ”, cho dù là bàn đạo, ăn chay, hy sinh phụng hiến, cũng chẳng qua chỉ là tu cái phước báo của kiếp sau mà thôi.
Thiên Nhiên Sư Tôn từ bi rằng :
Tu đạo là phản quán ( quán soi ngược lại mình ), chớ có mà tánh khí nóng giận hễ phát ra, thị phi vẫn cứ nói, tâm ngạo mạn vẫn cứ sinh trưởng, như thế chỉ biết bàn đạo, chẳng biết tu đạo, cái đạo này để con tu đến chẳng đáng đồng tiền đấy !
Chẳng phải là dùng cái tâm thanh tịnh để bàn sự, tuy rằng đã làm rất nhiều việc, trông có vẻ như công rất lớn, cuối cùng vẫn là quay trở về trên cái “ phước báo hữu hạn ”, vẫn cứ là luân hồi trong tam giới. Chỉ cần dùng cái “ tâm thanh tịnh ” thì có thể khế nhập đạo, thật sự đạt đến siêu sanh liễu tử.
Những lời từ bi của Sư Mẫu :
Giảng đạo chẳng rời pháp, tu đạo chẳng lìa tánh, tâm tánh của các con chẳng tu tốt, còn nói tu đạo cái gì !
Phải hiểu rằng :
Chẳng phải thân đảm nhiệm thiên chức gọi là tu đạo.
Chẳng phải trong nhà thiết lập phật đường gọi là tu đạo.
Chẳng phải thường đến phật đường gọi là tu đạo.
Chẳng phải tham gia các lớp nghiên cứu gọi là tu đạo.
Duy chỉ có hạ công phu từ tự tánh mới là tu đạo. Sự tu đạo thật sự là phải nội tu, phải hạ công phu từ tự tánh đấy.
Nam Cực Tiên Ông từ bi rằng :
Mạt hậu rồi ! Phải tu thật nhiều tâm tánh của bản thân, tu thật nhiều nội thánh của bản thân. Những người càng làm một cách vững chắc thiết thực, càng ngọc uẩn châu tàng ( tài tình và năng lực phải như châu ngọc, không dễ dàng hiển lộ ra ngoài làm loá mắt người khác ) , càng không thích ra vẻ thì đến cuối cùng càng tốt.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét